Là một giáo viên chủ nhiệm, tôi đã từng dạy và gắn bó với nhiều thế hệ học trò – nhưng có những học sinh để lại trong lòng người thầy một khoảng ấm đặc biệt như ánh nắng dịu dàng mà bền bỉ rọi qua từng năm tháng. Với tôi, ánh nắng ấy mang tên Phí Tùng Bách – học sinh lớp 9A6, trường THCS Long Biên, niên khóa 2021–2025.
Ngày đầu tiên gặp em trong buổi tựu trường đầu năm lớp 6, tôi đã bất ngờ bởi dáng cao nổi bật, gương mặt sáng và đôi mắt luôn ánh lên sự lễ phép, ấm áp. Bách cúi đầu chào tôi rất khẽ: “Con chào cô ạ!” – một câu chào mà tôi còn nhớ đến tận hôm nay, vì nó không đơn thuần là hình thức, mà toát lên từ một tâm hồn đã được nuôi dưỡng bằng sự tử tế từ trong gia đình.
Một lần tình cờ trong buổi trò chuyện riêng sau giờ học, tôi hỏi:
– “Con học nhiều thế này, có khi nào thấy mệt không?”
Bách mỉm cười:
– “Cũng có lúc mệt ạ… nhưng mỗi lần thấy mẹ làm việc khuya, lưng còng xuống vì giặt quần áo cho cả nhà, con lại tự nhủ mình không được lười.”
Có lần mẹ Bách đến họp phụ huynh, kể với tôi rằng: “Cô ơi, có hôm tôi đi làm về muộn, vừa đói vừa mệt, mở cửa ra đã thấy con trai bày sẵn mâm cơm, còn hâm lại canh. Tôi ngồi ăn mà nước mắt cứ rơi. Nó bảo: Mẹ ăn đi, con học bài rồi.”
( Bách luôn chủ động bày tỏ sự quan tâm, tri ân đến mọi người)
Những câu chuyện nhỏ như thế, không ồn ào, không phô trương – nhưng là minh chứng cho một trái tim biết nghĩ cho người khác, một sự trưởng thành âm thầm mà sâu sắc.
Trong lớp, Bách luôn được bạn bè gọi vui là “con nhà người ta” – vì học giỏi toàn diện, luôn đứng trong top đầu, lại còn hát hay, đá bóng giỏi, chạy nhanh. Thế nhưng, em chưa bao giờ để thành tích của mình trở thành khoảng cách với bất kỳ ai.
Có một kỷ niệm tôi luôn mang theo, là lần bạn H. – học sinh có hoàn cảnh khó khăn trong lớp – bị bạn khác trêu chọc vì bộ đồng phục cũ. Trong lúc tôi chưa kịp phản ứng thì Bách đã lặng lẽ kéo bạn ấy lại, khoác vai và nói:
– “Đẹp hay không là do mình sống thế nào, không phải do áo đâu. Mà áo này cũng đẹp mà.”
Câu nói tưởng như đơn giản ấy khiến bạn H. bật khóc. Hôm sau, tôi thấy Bách mang theo một túi đồ – là những chiếc áo đồng phục được Bách giặt sạch, gấp gọn – rồi nhờ tôi âm thầm gửi cho H. Em dặn:
– “Cô đừng nói là của con. Con không muốn bạn ngại…”
Một lần khác, trong giờ kiểm tra học kỳ, bạn T. bị ốm đột ngột, tay run rẩy không cầm chắc bút. Cả lớp căng thẳng, còn tôi đang tìm cách xử lý thì Bách đã rút ngay trong cặp một chai nước ấm mang theo, bước đến nhẹ nhàng đưa cho bạn và nói nhỏ:
– “Uống đi cho ấm bụng, cố lên nhé!”
Từng hành động của em – dù nhỏ bé – đều gieo vào lòng người sự tin yêu.
(Bách cùng Giáo viên chủ nhiệm và tập thể lớp 9A6)
Năm lớp 9 là một năm đầy áp lực với học sinh cuối cấp. Lịch học kín, bài vở chồng chất, nhiều bạn rơi vào khủng hoảng. Nhưng Bách không chỉ giữ vững phong độ học sinh giỏi xuất sắc, mà còn đạt nhiều thành tích đáng ngưỡng mộ:
+ Giải Ba cá nhân chạy 1500m Giải chạy Báo Hà Nội Mới cấp Quận
+ Giải Ba Hội khỏe Phù Đổng cấp Quận
+ Thủ khoa lớp 9A6 với tổng điểm xét tuyển vào lớp 10: 27,0 điểm
+ Top 10 học sinh có điểm thi vào lớp 10 cao nhất trường THCS Long Biên
+ 9,75 điểm môn Tiếng Anh – 9,25 điểm môn Toán
Bách thường học đến khuya, nhưng chưa từng than thở. Có hôm tôi gọi để giao nhiệm vụ lớp, giọng Bách hơi khàn khàn:
- Con đang học Toán ạ, sáng mai có bài thi thử nên con muốn làm lại mấy đề sai...
Tôi bảo:
- Ngủ sớm đi, mai còn sức mà thi.
Bách chỉ cười:
- Con quen rồi cô ạ. Con muốn làm đến nơi đến chốn.
Và Bách đã thực sự làm được – không chỉ "đến nơi đến chốn" trong học tập, mà còn trong cách sống và yêu thương mọi người.
Tùng Bách được trường THCS Long Biên vinh danh
Tùng Bách đạt giải Ba “Giải chạy báo Hà Nội mới lần thứ 49
Người ta vẫn nói: Thầy cô là người đưa đò. Nhưng có những hành khách khiến người lái đò không bao giờ quên, Phí Tùng Bách – một cậu học trò điển trai, học giỏi, sống đẹp – là một hành khách như thế trong chuyến đò tôi từng lái.
Chia tay trong mùa phượng đỏ, tôi chỉ mong một điều – dù mai này ở nơi đâu, trên giảng đường nào, cũng hãy giữ lấy trái tim ấm áp và tinh thần trách nhiệm mà Bách từng gieo nơi mái trường này. Cảm ơn vì đã để lại trong lòng cô giáo chủ nhiệm này một mùa thanh xuân trọn vẹn. Cô tin, mai này dù có bay cao đến đâu, dù con đường phía trước có muôn phần rực rỡ, con vẫn sẽ giữ trọn trái tim ấm, lòng kiên định và sự khiêm nhường ấy. Vì đó – mới chính là "điểm 10" trọn vẹn nhất của một con người.